Thơ: Trần Ngân Tiêu

1. Nhớ Trần Quan Long
2. Chiều Tàn - Kim Tước
3. Thơ Xuân

______________________

Trang Nhà


THƠ XUÂN



KHAI BÚT
Hào khí khi xưa ngút tận trời
Mỗi khi nhớ lại ngẩn ngơ người
Tưởng đâu rồi sẽ… đầu nay bạc
Cứ ngỡ may ra… vẫn thế thôi
Đội đá giấc mơ tàn với tuổi
Vá trời cơn mộng nối mây trôi
Xuân về nâng chén buồn man mát
Chẳng lẽ quê ta mãi thế…ôi!

BÂNG KHUÂNG
Dù muốn quên đi thế với thời
Nhưng lòng trăm mối trải muôn nơi
Quê xưa mờ mịt cùng mây nước
Chốn cũ còn xa tận góc trời
Mắt đắm chìm theo dòng nước chẩy
Hồn lơ lửng với áng mây trôi
Xa nhìn sương khói chân trời đó
Nhớ tới quê xưa bỗng nghẹn lời!

TỰ HỎI
Suốt đời lưu lạc Tây Đông
Thà xưa trận mạc rồi không trở về
Bây giờ đâu khỏi xa quê
Khỏi mang một nỗi ê chề nước non
Cho dù có chút lòng son
Nhưng mà non nước có còn gì đâu
Giờ đây ngồi ngắm mái đầu
Để ôm nặng trĩu nỗi sầu thiên thu.

CHỐN CŨ
Tôi về đường đã đổi tên
Hỏi thăm thì chẳng ai quen bây giờ
Hỏi cây, cây đứng tảng lờ
Hỏi mây, mây cứ lững lờ lững trôi
Bây giờ tôi tự hỏi tôi
Quê, mình đã lạ nhau rồi hay sao ?

THƯƠNG BẠN RUỔI RONG
Xuân đến muốn cùng bạn uống say
Từ lâu cách trở làm sao đây!
Người nơi góc biển tìm phương hướng
Kẻ ở chân trời ngó gió mây
Thương nước bao năm còn lặn lội
Nhớ nhà ngày tháng vẫn Đông Tây
Xuân về tuyết phủ đường thiên lý
Mong mỏi rôi đây có một ngày…

MỎI BƯỚC PHONG TRẦN
Nặng chĩu bên lòng tựa đá đeo
Đường đi chưa tới đã cheo leo
Phong trần dở bước lòng không dứt
Nhân thế đường dài nợ vẫn đeo
Quyên qúy không mơ, mơ đội đá
Khó nghèo không sợ, sợ cô liêu
Chân trời mỏi cánh chim nhao nhác
Ngoảnh hướng quê xưa ngọn khói chiều !

TỔNG PHÊ năm 2010
Cái đảng nhà ta thối nát rồi
Sao không dẹp mẹ nó đi thôi
Đất không giữ được còn khoe mẽ ?
Nhà chẳng còn quyền vẫn múa môi ?
Tàu Cộng hất hàm thì cúi dạ
Nga Sô lừ mắt phải vâng lời
Chiêu bài chống Mỹ thành ngô ngọng
Có nhục nào hơn thế…hả trời !

TỔNG …KIỂM THẢO năm 2010
Chổi cùn rế rách hết rồi…a!
Đảng mới đè dân cướp đất, nhà
Ca thán thì khền cho hộc máu
Kêu oan cứ khện thấy ông cha.
Nhà chùa đảng…cướp thi nhau chiếm
Đất chúa khuyễn… ưng cũng chẳng tha
Có tóc trọc đầu đều gánh họa
Ai người cầu nguyện cứu dân ta ?

Chiều Xưa
Chiều xưa đứng cạnh giáo đường
Nghe chuông ngân đổ chợt buồn nhớ em
Lòng thầm cầu nguyện ơn trên
Ban cho điều ước có em suốt đời
Chiều nay đứng ngắm em cười
Nghe chuông ngân đổ bồi hồi nhớ quê
Tóc em vẫn dáng hẹn thề
Tóc ta như dáng mây về hoàng hôn
Chiều xưa mộng đến dập dồn
Chiều nay ôm mộng mà hồn tái tê

Tro Tàn Vẫn Nóng
Bao năm bụi đã tỏa mờ
Mà sao em vẫn trong mơ hiện về
Yêu em yêu tự bao giờ
Tưởng từ kiếp trước đã chờ đợi em
Mất em thu úa vàng thêm
Cho lòng ta cũng héo mềm chơi vơi
Nhớ em ta đếm sao trời
Để đong cho hết ngậm ngùi xót xa
Em không giữ trái tim ta
Sao lòng ta vẫn phong ba võ vàng
Mong cho hình bóng vỡ tan
Chôn vùi vào đống tro tàn ngày xưa

THƠ XUÂN GỬI BẠN
Cho dù đau cũ vẫn còn đau
Mừng bạn xuân này vẫn có nhau
Nâng chén cầu may, vui vạn nẻo
Cạn ly chúc phước, hưởng dài lâu
Chẳng sờn tâm trí nơi dâu bể
Vẫn vững niềm tin chốn bể dâu
Hầu có ghé vai cùng bốn bể
Hiến thân chung sức để ngàn sau...

Mùa Xuân Không Em
Em ở phương nào em có vui
Xuân về có nhớ một lần thôi
Rằng nơi góc biển chân trời đó
Ta vẫn ôm thương nhớ một người
Em ở phương nào có biết không
Nơi đây như sắp sửa vào Đông
Bao năm nhung nhớ buồn hiu quạnh
Đông đến càng thêm nỗi lạnh lùng
Nhớ một xuân nào ta có nhau
Đời như mộng đẹp thắm tươi màu
Em như cánh bướm vờn trong nắng
Ta đắm hồn trong mắt thẳm sâu
Em ở phương nào em nhớ quên
Mà ta trong nhớ mãi ưu phiền
Mỗi khi nghe gió lùa hiên trước
Ta ngẩng lên nhìn tưởng đó em
Rồi lại mong hoài xuân đến chưa
Em đi mang cả những xuân xưa
Làm sao đòi lại mùa xuân trước
Ta cứ trông chờ mắt ngập mưa

TRẦN NGÂN TIÊU


Nhạc: Mùa Xuân Không Em - Thơ: Trần Ngân Tiêu; Nhạc TQL

© 2009 Tran Quan Long